Lại một chuyến đò nữa sắp cập bến! Thế đấy! Cứ tưởng 4 năm sẽ dài lắm... Vậy mà...khi con đò sắp cập bến, trong lòng mỗi vị khách như tôi đều có những cảm giác thật khác biệt...Tôi còn nhớ như in cái ngày đầu tiên đặt chân tới FITHOU, có chút bỡ ngỡ và ngây ngô lắm. Lúc ấy, tôi cứ ngỡ sẽ rất khó để hòa nhập được với mọi người nơi đây. Cái gì cũng lạ, cũng mới, chỉ có mình tôi đơn độc, tôi thấy sợ...
Rồi cứ cố gắng, chăm chỉ tôi cũng đã có những thành tích đầu tiên trong học tập, cảm thấy thích, có động lực. Tôi bắt đầu tham gia thêm hoạt động tình nguyện FITHOU, còn nhớ hoạt động chuẩn bị cho khóa 7 ra trường là hoạt động đầu tiên tôi được tham gia. Rồi tôi trở thành 1 CTV Nội dung tại OTSC, 1 thành viên của CLB OMC. Với công việc chính là săn tin, chụp ảnh, viết bài,... cứ thế tôi lại tiếp tục chứng kiến khóa 8, khóa 9 lần lượt ra trường. Ngày tháng cứ dần trôi, tôi cứ hồn nhiên, mơ mộng mà quên mất “Mình đã sắp sang sông, đã để lại nơi đây bao kỉ niệm vui buồn...” Cảm xúc lúc này thật khác, tôi bỗng thấy lòng buồn man mác, tôi hiểu rằng mình sắp mất đi cái gì đó...những gì mà tôi yêu quý nhất... những bài giảng, những câu chuyện của thầy cô, những đêm thức cùng đồng đội để học nhóm, hoàn thiện làm bài tập lớn, Đồ án,...và những kỉ niệm không thể nào quên được. Các thầy cô đã bao năm tận tụy quên mình vì học trò, thế mà mãi tới giờ tôi mới hiểu, tự thấy mình có lỗi, nhưng muộn rồi...Mai ra trường, những vị khách sang sông như tôi chắc cũng không thể nào quên được những công ơn dạy dỗ, những tình thầy trò thắm thiết hôm nào, dưới ngôi nhà FITHOU đầy ắp yêu thương. Chỉ mong sao những thế hệ học trò mới của FITHOU sẽ không để thầy cô phải phiền lòng như chúng tôi nữa.
Lại một chuyến đò nữa sắp cập bến! Thế đấy! Cứ tưởng 4 năm sẽ dài lắm... Vậy mà...khi con đò sắp cập bến, trong lòng mỗi vị khách như tôi đều có những cảm giác thật khác biệt...
Thấy hào hứng về những điều thú vị phía trước, thấy lo sợ cho những sóng gió sắp phải trải qua khi bước tiếp, cũng thấy hồi hộp và phải chịu rất nhiều áp lực khi mà con đò bắt đầu dần xa bờ, xa mãi rồi bờ bên kia cũng gần lại và gần hơn nữa...Có chút lo lắng! Khi còn chung trên 1 chuyến đò, thời gian trôi đi, các vị khách sang sông đều thấy mến nhau hơn, họ đã học được nhiều điều từ người lái đò, thấy yêu quý và muốn nói ra những điều đó. Giờ đây, khi chuyến đò sắp cập bến, họ bỗng im lặng nhìn nhau, nhìn người lái đò. Có lẽ là lo sợ chăng? Lo sợ ngày mai họ sẽ phải tiếp tục con đường của mình như thế nào khi không có người lái đò ở bên cạnh. Người đó rồi sẽ lại trở về bờ bên kia để đưa tiếp những lượt khách khác qua sông .
Hết rồi sao? Có lẽ là chưa hết... chỉ mới bắt đầu thôi. Tuy không còn ở đây nữa nhưng chúng tôi sẽ vẫn ghi lòng tạc dạ những lời dạy của thầy cô. Bắt đầu một cuộc sống mới với những bài học mới. Lời thầy cô sẽ còn theo chúng tôi đi suốt chặng đường dài phía trước, sẽ chắp cánh cho những ước mơ của chúng tôi bay cao và bay xa hơn nữa. Tôi sẽ không bao giờ quên thầy cô, FITHOU cùng các bạn. Những người đồng đội của tôi - Hãy tự tin và chiến thắng trong cuộc đấu cuối cùng của cuộc đời sinh viên nhé!
[Hoài Dương - OMC]